Tác giả – Bác sĩ Hà Hải Anh
NGUYÊN TIÊU HOÀI CẢM
Thương cây muỗm già hoa nở chẳng cho ai
Hồ Văn buồn ngác ngơ chiều xuân muộn
Đâu cánh thơ bay, đâu trại thơ, đâu phướn.?!..
Và người thơ xưa, em giờ nơi đâu?!
Đức Khổng Tử cũng u uẩn khói hương sầu
Khuê Văn các gió lùa hiu hắt
Các cụ rùa chìm vào giấc đông miên trầm mặc
Đám trẻ năm rồi xin đỗ đạt đã về đâu?!!!
Nhớ những bông đào ríu rít nguyện cầu
Tà áo em bay nẻo nào…xa lắm
Chàng đã vinh qui bảng vàng tiến sỹ
Hay vẫn dùi mài kinh sử đợi mùa sau?…,
Nhớ giấy điều thư pháp óng mực tàu…
Nét thăng giáng vô thường không bất biến
Chuyện thế nhân như giấc mộng hoa tàn như nước trôi về biển…
Phú quý vinh hoa nào rồi cũng phù vân…
Nhưng ta vẫn tin tình yêu như mùa xuân
Trái đất một ngày sẽ bình yên trở lại
Vì nhân gian gieo tình yêu kết trái
Covid chẳng còn, Nguyên Tiêu ấm thơ bay!
NGUYÊN TIÊU THÁC BỜ
Anh dìu em xuống bến
Đường đá sỏi gập ghềnh
Sợ em trơn vấp ngã
Anh ghì chặt vào mình…!
Đến hội: thơ đắp chung
Xôi nếp nương ăn cùng
Bếp lửa rừng ấm lắm
Con tim cháy bập bùng…!
Cổ tay tròn em múa
Mà hồn anh bay đâu
Ước đường gập ghềnh mãi
Để lòng ta dìu nhau!
Nón ba tầm cũng thế
Cứ quẩn vào ngực anh,
Em nói đường xa quá
Sao anh chẳng đi nhanh!
Lên thuyền rồi
khói mây giăng mờ ảo
Anh ngỡ bồng lai
ta lạc chốn này
Em là nàng tiên,
thơ là đôi cánh
Hạ trần Nguyên Tiêu
cho anh đắm say!!!
Tiếng thơ ngân,
tiếng thiên cầm vút bay
Âm vang cùng
cồng chiêng Mường bản
Ché rượu cần
men tình lên lai láng
Đêm lửa thơ
ấm cả sông Đà …
Anh ngâm thơ,
em múa váy xoè hoa
Bao làn điệu
trăm miền hội tụ
Như hải lưu thơ
dâng lòng hồ thác lũ
Thác lũ cuộn trào
tiếng tình yêu!
Ngày thả thơ
trên sóng nước phiêu diêu
Tự do như tình thơ vốn thế
Dâng lên trời cao
những khát khao kỳ vĩ
Và nguyện ước
thấu cả biển xanh…
Những khát vọng có em và anh
Cùng mùa xuân dâng tràn xứ xở
Nơi bao hang động là lâu đài thạch nhũ…
Con cháu Lạc Hồng thi ca hoá thăng long!
Ta đang nghe tiếng xuân của núi sông
Tiếng tiền nhân Nguyên Tiêu năm ấy
Sông xuân bát ngát cho tình xuân cuộn chảy
Tiếng Người về trên sóng nước thiêng liêng!
NGUYÊN TIÊU THÁC BỜ NHỚ HỒ VĂN
Em là chim én về xây tổ
Tổ của tình thơ trên non nước Thác Bờ
Em là nàng tiên bước ra từ huyền thoại
Động thạch nhũ từ hồng hoang cổ xưa.
Hay em là ngọc kết tinh tình đá núi?!
Nham thạch trào lên tiếng thơ lòng
Hay em là châu trầm tích sâu đáy bể
Nguyên Tiêu về lộng lẫy những khát mong!
Có phải mùa xuân, mùa chim làm tổ?!
Cho người thơ gieo những hạt mầm
Nguyên Tiêu hẹn mùa sau mình nhé
Đón áng thơ Khuê Văn Các ngàn năm…!
Áo dài em lại bay bên hồ Văn
Bao dáng hoa, dáng Kiều môi đào thắm
Những cụ rùa cũng vui, thôi trầm lặng
Ngắm cháu con mình hội nhập với năm châu!
GIỌT THIÊN THAI
Bao nhiêu là thạch nhũ
Đổ xuống từ trời cao
Em hoá thân tiên nữ
Lòng anh thế … bay vào!
Và bướm vàng bướm trắng
Từ đâu lạc Thác Bờ
Hay bởi ngày xuân thắm
Hạ giới với cánh thơ?!
Giọt thiên thai nhỏ xuống
Triệu năm hoá giọt thơ
Hình như Nguyên Tiêu gọi
Thác Bờ em! Thác Bờ!
GIẤC NGUYÊN TIÊU
Vén rèm thạch nhũ thơ bước ra
Như nàng tiên sau giấc ngọc ngà
Em ngỡ hồn mình là hoa bướm
Mơ chốn địa đàng thiên cầm ca!
Thác Bờ, Không Đáy*…thuở khai thiên
Triệu năm say ngủ giấc trường miên
Triệu năm thạch nhũ nguồn bất tận
Những giọt hồng hoang nhỏ thi tiên…
Những giọt thơ hoá đụn vàng đụn bạc
Thành bức tranh tiền sử muôn hình
Những cung thất, muôn loài kỳ thú…
Động người xưa từ thuở ấy bình minh…
Dòng kiến tạo cho em, cho anh
Soi tứ thơ thấy lòng trong trẻo lại
Cái nhỏ bé bên lớn lao vĩ đại
Suy tưởng gì trước báu vật tiền nhân?!
Có phải thế thiên tạo chảy muôn năm
Cùng chúng ta những thăng hoa viết tiếp
Đêm Đà giang, ngọc âm thầm tinh chiết…
Đất Việt mình, non nước của thi ca!